Trường dong phuc mam non
của Tiantian có đồng phục riêng. Tiantian mặc nó đến trường và thay quần áo
chơi trong giờ ra chơi. Bé phải cởi giày và đi đôi giày bệt như giày múa ba
lê màu trắng vào. Đến giờ tập thể dục, bé lại phải thay giày một lần nữa. Ngủ
trưa dậy, bọn trẻ cũng thay quần áo. Thực sự rất phức tạp.
Nhưng vấn đề gây bức xúc nhất
trong chuyện mac dong puc mam non
là sự lãng phí và tốn kém. Mỗi khi rục rịch chuẩn bị năm học mới là nhiều
trường sốt sắng đưa mẫu thiết kế đồng phục mới đặt hàng các cơ sở gia công
hàng loạt với lý do là để tạo nét đặc trưng riêng của trường. Đáng tiếc là
chỉ vì một nét đặc trưng đó mà rất nhiều phụ huynh cảm thấy “chới với”.
Chưa hết, nhiều trường còn
đưa ra những quy định ngặt nghèo khiến học sinh không dùng lại được đồng phục
của năm trước, càng khiến các gia đình có thu nhập thấp thực sự lao đao.
Chẳng hạn, dong phuc mam non dep
lớp 1, lớp 2 về cơ bản kích cỡ như nhau, nhưng in tên lớp khác nhau nên sang
năm sau là phải bỏ chứ không thể mặc lại!
Khi còn học
lớp hoa cúc, Tiantian thay quần áo rất chậm và tôi buộc phải giúp bé một tay.
Nhưng tôi sớm nhận ra rằng, tất cả bà mẹ Nhật chỉ đứng nhìn mà không làm gì
cả. Tôi dần dần hiểu ra rằng, việc thay quần áo cũng có thể giáo dục trẻ cách
sống tự lập. Với những gì được trải qua ở trường, như thay quần áo, gắn sao
hàng ngày, treo khăn tay lên dây, những đứa trẻ mới 2-3 tuổi đã bắt đầu học
thói quen giữ gìn mọi thứ ngăn nắp.
Tại sao nhà trường không quy
định đồng phục đơn giản áo trắng, quần xanh vừa lịch sự vừa đồng bộ lại có
thể tận dụng cho những đàn em kế tiếp. Gánh nặng cơm áo, gạo tiền còn đang đè
nặng lên đôi vai người lao động, đừng để họ phải tiếp tục tất tả chạy ngược,
chạy xuôi thêm nữa. Mà đâu phải ai vắt giò lên cổ chạy cũng có thể kiếm ra
tiền nên nhà trường càng nên hiểu giùm!
|
Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014
Nét đẹp các bé mặc đồng phục
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét